Cách đây gần 2 năm là ngày mình nằm trên băng ca, trong phòng rất lạnh và nhìn lên là thấy đèn sáng giống kiểu trong phim Hàn khi có tai nạn cấp cứu. Trước lúc sắp bị chích hôn mê để phẫu thuật ( trung phẫu ) thì mình chỉ có 3 điều hối tiếc : 1) Mình không dành đủ thời gian cho gia đình, đặc biệt là ba mẹ, vợ và 2 đứa con nhỏ
2) Tới trước thời điểm bị bệnh, mình kiểu "career-focused", tập trung khá nhiều vào sự phát triển bản thân và thi các bằng nghiệp vụ để được có cơ hội lên lương, lên chức vụ. Mình sống khá thu mình lại, thậm chí không dùng facebook & các mạng xã hội giải trí khoảng 3 năm. Chỉ giới hạn dùng những gì cần thiết cho công việc. Nhưng mình đã không dành nhiều thời gian để quan tâm những gì không thuộc công việc trong công sở và dạy học.
3) Mình chưa sống cuộc sống mình thật sự muốn sống khi mình nghỉ hưu. Mình và gia đình thích ở gần thiên nhiên, đặc biệt là biển.
Những phút cuối trước hôn mê, mình tự hứa với lòng là nếu tỉnh dậy, mình sẽ không để hối tiếc 3 điều trên.
Và may mắn là ca của mình được trưởng khoa và phó khoa làm nên thành công khá thuận lợi. Mặc dù bác sĩ có bảo là ca này khó.
Mình quyết định dọn về Vũng Tàu ở, và ở nơi rất gần biển. Mình quyết định là mình sẽ sống cuộc sống mà mình luôn mong muốn. Mình đã làm liền điều 1 và điều 3. Tuy nhiên ở điều 2, mình chưa thật sự dám làm.
Ý tưởng thực hiện mentorship miễn phí cho vài bạn này đã được mình ấp ủ được gần 2 năm. Rất nhiều lần mình muốn đăng tin, nhưng mình không đăng. Do mình rất sợ Tuy mình biết sẽ có phụ huynh học sinh trân trọng hoạt động này, nhưng mình cũng biết sẽ có một vài ý kiến trái chiều như kiểu có nhiều anh/chị khác lấy học bổng tiến sĩ, giáo sư của trường H, M, S, C, O, .... và làm tại NASA, FAANG, ... mà còn không nhận mentee, mà mình lại đi nhận thì chắc kiểu như đi tìm sự chú ý của cộng đồng mạng.
Nhưng cuối cùng mình nghĩ, miễn mình thấy được là được.
Để lần sau, nếu có đối diện với ranh giới sinh tử, mình không có 3 điều hối tiếc như trên.
Comments